John 5 hay ná thở. Lúc đầu tui lại tưởng mấy nhà làm đàn Hello Kitty phát hiện ra tài năng của hắn chớ. Coi hắn chơi đủ ba mươi sáu đường chạy ngón trên cây đàn tí xíu mới ghê.
Ai dè, lần theo cái tên John 5, tui mới biết tên của hắn do Marilyn Manson (MM) đặt cho. Thường thì trong band của MM, tên của mấy tay đó đều là từ ghép của một cô đào bốc lửa với một kẻ sát nhân trong lịch sử Mỹ: Marilyn Manson (Marilyn Monroe + Charles Manson), Daisy Berkowitz (Daisy Duke + David Berkowitz), rồi Madonna Wayne Gacy, Olivia Newton Bundy, etc.
Sau album Mechanical Animal, MM tuyển John 5 (lúc đó tên là Lowery) để thay cho lead guitar Zim Zum. John 5, lúc này vẫn còn là cái tên lạ lẫm với thế giới, đã chơi cho MM trong suốt tour support cho Mechanical Animal, và lối chơi được thể hiện ngay trong đĩa “Holly wood” ra năm 2000.
Trước khi nói về cách chơi đa dạng của John 5, tui muốn nhân đây giới thiệu về mô hình tui tự chế, còn gọi là "Tam giác JTS", dùng để mô tả các cây guitar nhạc rock và metal lúc tui chém với các bạn tui. Cái tam giác nó như vầy:
Tam giác này không nhằm so xem ai giỏi hơn ai, mà chỉ là cách tui cố chỉ ra xu hướng chơi guitar của mấy tay "cầm thủ", thường là có 3 nhóm:
Nhóm Xanh dương: là những người có xu hướng xây dựng hòa âm và solo guitar theo kiểu Blues Rock. Tiêu biểu cho nhóm này là Slash, Joe Perry (Aerosmith), Angus Young (AC/DC). Đại diện bằng chữ S (Slash);
Nhóm Xanh lá: là nhóm có xu hướng tạo ra âm thanh khó, hòa với nhạc điện tử, và cách phối nhạc cầu kỳ. Tiêu biểu như Tom Morello (Rage Against the machine), Jonny Greenwood (radiohead). Đại diện bằng chữ T (Tom);
Nhóm màu đỏ: là những người có xu hướng chơi tốc độ, kỷ luật, kỹ thuật phối hợp hai tay siêu đẳng. Nhóm này dễ nhận biết nhát với lối chơi càn quét, chẳng hạn như Jason Becker, Joe Satriani, Yngwie Malmsteen, John Petrucci. Đại diện cho nhóm này bằng chữ J (Jason);
Đương nhiên thì ở chính giữa tam giác sẽ là Guitar God, người mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Nếu chiếu theo tam giác này, thì lối chơi của John 5 nằm đâu đó giữa màu Xanh lá và đỏ. Tiếng đàn của John 5 vừa kỳ ảo, vừa mịn, vừa tốc độ. Một ví dụ khác gần John 5 mà tui thấy là Buckethead, khi hắn ít chất Blues hơn và ngả sang phía tốc độ.
Vậy nên không có gì lạ sau khi John 5 thu hai đĩa rất hay với MM là Holy Wood và The Golden Age, với âm thanh đặc industrial metal, hắn chuyển qua chơi cho Rob Zombie cái một. Không nghi ngờ gì nữa, tui đồ là Marilyn Manson là người khai quật ra âm thanh của John 5, xin mời nghe thử "Disposal teens".
Mặc dù vậy, khi John 5 ra chơi solo, âm thanh của hắn hầu như không còn màu sắc industrial nữa. Thay vào đó, John 5 chơi cả country rock, southern rock, và pha trộn với cả flamenco. Duy chỉ có cách chơi đàn mượt như suối chảy là còn nguyên. Xin mời nghe thử "Creepy crawler" trong đĩa "God Told me to", là đĩa tui thích của John 5 nhứt. Đĩa này hội đủ các sắc thái âm thanh của 5.
Thế rồi tui phát hiện ra John 5 cover "Beat it" của Michael Jackson, chỉ vì hắn thần tượng Eddie Van halen từ nhỏ.
Vậy ra, người tìm ra John 5 té ra lại là David Lee Roth. Vốn là một fan của Van Halen từ khi lớn lên, John 5 luôn mong mỏi được chơi cho David Lee Roth, vì hắn cho là hắn biết chính xác David muốn gì. Chưa kể, trực tiếp hay gián tiếp, sau EVH, David đã tìm ra Steve Vai, và Jason Becker cho ban solo của ổng. Nếu David chọn hắn, gần như đó là sự đảm bảo cho tài năng. Lúc David gọi 5 đến thử việc để thu "DLR band", David bảo: "nếu mày đánh 1 câu quá 2 takes, mày nghỉ".
Xin mời nghe "Slam Dunk!" trong đĩa "DLR band" năm 1998, là đĩa solo của David Lee Roth sau lần thứ hai bị đá ra khỏi Van Halen. Cách đánh của John 5 (lúc này vẫn là Lowery) có thể thấy được định hình từ rất sớm, mặc dù chơi cho DLR, 5 dùng âm thanh hoàn toàn khác so với MM hay Rob Zombie sau này.
Vậy đó, sự thành công không được đảm bảo từ cái tên ngầu, cây đàn Hello Kitty đẹp, hay ngoại hình điển trai đến mức phải vẽ mặt cho xấu bớt đi.
Viết đến đây, tui đâm ra suy nghĩ không biết có nên đặt John 5 ở 3 chỗ khác nhau trong tam giác JTS không.
Hẹn gặp lại.
Kai