"Bọn tao sẽ tiếp tục chơi có lead guitar, chưa kể bọn tao có tay trống có thể dồn tất cả các tom, và tay ca sĩ biet hát theo đúng nghĩa là hát. Các band giờ chả mấy khi chơi lead guitar nữa. Nhớ hồi những năm 70s, nếu mày không thể chơi guitar hay hát, mày chả là gì. Giờ thì âm nhạc quá dễ dàng - mày chỉ việc chơi open chord và nhảy nhót lung tung. Chúng ta đã bị chia rẽ, và bọn tao chả ngại gì mà không tiếp tục con đường heavy metal. Rất nhiều bands đã không còn dám nhận mình là metal nữa..."
Darrell Dimebag, 2001.
Với thể loại nhạc nu metal, mà cụ thể là rock pha rap, đó là một công thức gây kích thích người nghe vô cùng, đặc biệt bọn mới lớn. Tuy nhiên cũng vì nó quá “xu thế” thời thượng lúc đó, dòng nhạc đó thuộc dạng chết yểu. Vì dù sao công thức trộn lẫn giữa rock - thứ nhạc đòi hỏi tinh hoa của người chơi nhạc, và rap - thứ nhạc đòi hỏi sự tinh tế của phần lời; dẫn đến việc lửng lơ không tới trong cả hai dòng nhạc nếu đội hình trong band không chuẩn.
Limp Bizkit là vậy. Giống như cái tên ban nhạc, còn gì tởm hơn một cái bánh quy ướt? (trừ khi nó vừa được nhúng sữa)
Vào thời điểm dòng nu metal đang hợp thời, Limp Bizkit ra đời đúng thời điểm trong cơn đói khát của hội thanh niên mới lớn với cái hooc môn trẻ trâu sản sinh dào dạt, luôn giận giữ và thèm được xả cơn tức đó trong hoàn cảnh phù hợp. Vậy còn gì bằng những câu rap gào thét trên nền rock ồn ào?
Nhờ vậy, Limp Bizkit chỉ trong một thời gian ngắn đã được giới trẻ biết đến, đầu tiên từ sau bản cover "Faith" của George Michael (mà chính George bày tỏ sự căm ghét bản cover đó), và sau đó là album Significant Other và đỉnh điểm là Chocolate Starfish And Hot Dog Flavored Water. Nhóm được đề cử đến 3 giải Grammy, và bán được hơn 1 triệu đĩa Hot Dog sau đúng một tuần. Tổng số đĩa cả nhóm bán được lên đến hơn 40 triệu bản.
Vậy tại sao nhóm vẫn chết yểu và đặc biệt bị các nhà phê bình chê không hết lời. Hãy thử chơi trò giống hồi bé chỉ mặt gọi tên xem từng thành viên có nghịch ngu gì không nhé.
Đầu tiên hãy nói đến John Otto phụ trách phần trống. Do cách đánh bass của Sam Rivers khá là thiên về câu giai điệu và trong nhóm không có rhythm guitar nên vai trò tạo nhịp điệu với John cực kỳ quan trọng. Với nền tảng học trống theo nhạc jazz, John nắm giữ được sự trôi chảy của jazz và hiệu quả về giai điệu rất có cá tính riêng. Cách đánh trống của anh chịu ảnh hưởng từ John Bonham, Lars Ulrich tới Elvin Jones. Anh tập luyện trống liên tục cho đến lúc nó trở thành một thứ ngôn ngữ của anh và anh có thể thể hiện cảm xúc của mình một cách tự nhiên mà không cần suy nghĩ. Khi thu âm John không cần bộ giữ nhịp và có khả năng biến ứng tốt, đặc biệt là khả năng thuần thục kỹ thuật chơi nhịp kép như double bass chỉ bằng một chân. Sự linh hoạt trong cách đánh trống của John đa dạng như cách anh chỉ làm nền nhẹ trong bài "Hot Dog", mạnh mẽ tàn bạo trong "Full Nelson", "Livin’ It Up" và "Take A Look Around", tạo cảm giác độ trễ nhịp trong Boiler. Đỉnh nhất là phần solo chuyển đổi nhịp liên tục ở giữa bài "Nobody Like You". Đa dạng và chơi chắc chắn, tôi không nghĩ có nhiều tay trống Nu Metal hay như John Otto. Chắc vẫn đề không phải ở anh. Chuyển sang Sam Rivers, tay bass của Limp Bizkit, cũng là anh em quen biết với John Otto. Giống như tay bas Fieldy của nhóm Korn, Sam thích chơi theo cách cầm tay đàn thẳng đứng, mặc dù anh lớn lên chịu ảnh hưởng của dòng nhạc grunge và rock từ thời Black Sabbath hay Megadeth. Và giống John, Sam có nền tảng nhạc jazz nên cách chơi của anh cũng là màu sắc đặc biệt cho LB. Điều đáng chú ý nhất là Sam ít khi bị tắc ở khu âm trầm với các nốt gốc của gam, mà thay vào đó, anh di chuyển tay trái liên tục và tận dụng rất hiệu quả ở những nốt trung lên nốt cao tạo nên nhưng câu bass cực kỳ có giai điệu và đôi lúc funky.
Một trong những bài mà nhiều bạn chơi bass hay thích tập nhất chính là "Rearranged" khi tiếng bass của Sam đóng vai trò chủ đạo với giai điệu hay hơn cả bài hát. Hay trong bài "My Way", Sam lấp vào khoảng trống về âm thanh khi Wes chỉ đang gảy rải rác những câu đàn ngắn, và ở bài "Take A Look Around", anh lấp vào khoảng trống về nhịp điệu khi John mới đang chơi ở tốc độ vừa phải. Với tài năng của mình, Sam được Gibson Awards trao giải tay chơi bass hay nhất vào năm 2000. Chắc vấn đề cũng không nằm ở Sam. Wes Borland, tay guitar vẽ mặt rất ngầu nhưng dường như lại là kẻ nerdy nhất nhóm. Borland đụng chạm với Fred Durst như cơm bữa, bởi tính cách quá trái ngược của hai người, và Wes chưa bao giờ thích định hướng âm nhạc của LB. Mặc dù vậy Wes Borland không có vấn đề gì khi chơi cho LB, vì anh tận hưởng việc tao ra sự đa nhân cách trên sân khấu từ việc vẽ mặt và hóa trang, sự ủng hộ nhiệt thành của các fan, và trên tất cả là được chơi nhạc trong bầu không khí cực sôi động đó. Nhưng Wes Borland cũng không nghe Nu Metal. Tôi nghĩ nó nói lên nhiều điều về tính cách của Wes Borland lẫn âm nhạc của LB.
Nói về âm thanh của LB, thì tiếng riff của Wes là thứ độc đáo nhất. Borland có hai âm thanh căn đặc trưng là tiếng đàn clean trong vắt và tiếng đàn distortion đục ngầu. Khi anh diễn trên sân khấu, có thể thấy Borland quay đi quay lại giữa hai tiếng này nhẹ nhàng như không mà không có chút tạp âm nào. Borland cũng thường hay thử nghiệm các loại đàn khác nhau, từ 4 dây Baritone trong bài Nookie, đến 7 dây. Ở thời đó, có lẽ ngoài các band chơi progressive, không có ai chơi cây 7 dây nhiều như Wes Borland và đó thực sự là một cuộc cách mạng trong cách chơi guitar 7 dây. Đấy là chưa kể khả năng sử dụng cần nhún có hạng với trò Dive Bomb y như các cây guitar vituorso, cộng với những ngón tay dài ngoằng giúp Wes Borland tạo ra những câu riff với thế tay khá là khó. Chủ quan mà nói, tôi không cho rằng có tay guitar Nu metal nào có kỹ thuật toàn diện như Wes Borland. Anh có lẽ là tay guitar bị đánh giá sai nhất thời sau những năm 2000s. Vấn đề của bánh quy bị ỉu, có lẽ cũng không đến từ Wes Borland. DJ Lethal thì cũng đóng vai trò như thứ gia vị phụ với âm thanh xì xoẹt của scratching và một số hiệu ứng khác mà có cũng tốt, không có cũng không ảnh hưởng. Hà hà, và đến giờ thì có lẽ mọi con mắt đều đổ dồn vào Fred Durst, thủ lĩnh của nhóm, được biết đến như kẻ đầu não định hướng nhạc và sáng tạo của LB. Không biết tài năng thực sự của Fred là gì nhưng đại số đông đều nhận xét nội dung rap của hắn chỉ toàn kêu ca, chửi bới với chất giọng đanh đá. Bài "Don’t Go Off Wandering", hắn kêu ca đàn bà quấy rối hắn về mặt tinh thần vì không cho hắn “vào trong” và khiến hắn “stuck with my dick in my hand”. Nhưng đến bài "No Sex" trong cùng đĩa "Significant Other", hắn lại kêu ca về việc có người cho hắn “ngụp lặn” với “dirty sex”. Thế quái nào hắn cũng có cớ để kêu ca phàn nàn được. Giọng hát của Fred vốn đã bình thường rồi, lời rap của Fred cũng linh tinh chỉ mấy câu như “bums are the type of shit that’s in a diaper” hay “that’s forty six "Fucks" in this fucked up rhyme” sau một tràng fk nọ fk kia trong bài Hot Dog.
Cách gieo vần của Fred cũng thuộc dạng tầm thường đến mức gã chỉ quen sử dụng việc lặp từ lấp liếm cho cái gọi là gieo vần, ví dụ như:
“Take a look at this Shit right here, L-I-M-P Bizket is right here"
"I did it all for the Nookie, The what? The Nookie"
"Cause if you dont care, then we dont care"
"So shut the f**k up, and pack the f**k up, while we f**k this track up."
Thực ra bạn trông đợi gì ở lời rap của Fred nào, khi "bộ não" cũng là người nghĩ ra cái tên ban nhạc Limp Bizkit nhố nhăng đó. Vầng, sau khi gã thậm chí còn nghĩ ra những cái tên như Split Dickslit hay Blood Fart, Limp Bitzkit xem ra còn đỡ chán. Còn cái tên album Chocolate Starfish And The Hot Dog Flavored Water cũng vớ vẩn không kém, nghĩa của nó là cái lỗ đ** và t*** dịch rớt ra sau khi quan hệ!!!
Bản thân Fred cũng là kẻ bẩn tính ngoài đời. Thái độ khệnh khạng, đôi lúc tỏ vẻ thân thiện nhưng lại nói láo thẳng thừng về những người Fred từng coi là bạn hay đối tác, nên cả Eminem khi trước đây còn hợp tác với LB trong bài Our House nhưng sau đó còn điên tiết dành hẳn một bài "Girls" để chửi Fred:
“You fuckin' sissy, up on stage, screamin' how people hate you
They don't hate you, they just think you're corny since Christina played you”
Dẫu cho bị ghét là vậy, thế nhưng Fred khôn ngoan xâm nhập thị trường âm nhạc vào đúng thời điểm khi mọi thứ lúc đấy đang bị xáo trộn bởi nhạc pop thương mại của các nhóm thanh thiếu niên. Nhạc của LB cũng thương mại không kém nhưng nó là thứ nhạc tức giận của nu metal, hợp với tâm tình của giới trẻ lúc bấy giờ (có cả tôi). Thế nên chính cái việc rap kém nhưng giọng điệu dỗi hờn tức tối của Fred lại được giới trẻ yêu thích. Ai quan tâm làm gì đến lời rap sâu sắc nữa khi nhạc của bộ ba Wes, John và Sam quá chất và làm không khí như nổ tung. Chưa kể ngoại hình của Wes Borland cũng cực chất và hút Rock fan.
Mặc dù vậy, bản chất sớm muộn kiểu gì cũng lòi ra. Công thức nu metal của tinh hoa trong chơi nhạc được bộ ba Wes, John, Sam làm tốt nhưng phần lời của Fred còn xa để gọi là tinh tế nếu không muốn nói là tầm thường.
Trò chơi chỉ mặt kết thúc nhé, Fred Durst rõ ràng chính là cái bánh quy ướt mọi rợ đó.
“I know why you wanna hate me
Cause hate is all the world has even seen lately”
Thế nên nhạc của LB cũng chết yểu thôi!
Hẹn gặp lại. Kunt