(dành cho các bạn ưa nghe Power metal của tôi)
Tôi nghĩ những ai đã nghe và yêu thích Power metal, đều thích Helloween thời Michael Kiske làm ca sĩ chính, đặc biệt là với bộ đôi album Keeper of Seven Keys.
Có một thời tôi và nhóm bạn mê Power Metal tôn anh này lên như thánh: giọng cao nhất, giọng ngân nhất, giọng khỏe nhất, âm vực rộng nhất, etc. (tất nhiên thời đó internet chưa có nở rộ, nên đâu có biết Axl Rose mới là đỉnh nhất).
Túm lại thì Michael Kiske là nhất mịa nó rồi. Michael còn có công giải phóng Kai Hansen khỏi việc hát hò - Michael Kiske tham gia Helloween năm anh mới 18 tuổi, ngay sau đĩa đầu The Wall of Jericho - giúp Kai Hansen toàn tâm toàn ý chơi guitar liên thủ với Michael Weikath tạo nên tiếng guitar song tấu kinh hồn trong bộ đôi đĩa Keepers.
Tỏ ra nguy hiểm thế thôi, chứ lúc Kai Hansen rời Helloween để chơi riêng trong Gamma Ray, Michael Weikath vẫn một mình chèo lái Helloween đến tận bây giờ, và Kai Hansen có cần giải phóng khỉ gì đâu, lúc sau vẫn vừa đàn vừa hát chính cho Gamma Ray cũng tròm trèm... đến tận bây giờ.
Hồi đấy bọn tôi còn quay ra tranh cãi nhau xem thực ra đĩa Pink Bubbles với Chameleon của Helloween nó hay hay nó chán. À, lúc đấy có internet rồi, và google bảo chán. Nhưng một nửa số thằng vẫn bảo nó hay và một nửa bảo nó dở ẹt, vì nhiều bài do Michael Kiske sáng tác quá và nó chả ra cái thể loại gì, chứ đừng nói đến chuyện Power Metal.
Và đúng là sau Chameleon thì Michael Kiske bị sa thải thật. Thế này cho dễ hiểu: trong Keeper I, Kiske đóng góp 2/8 bài; Keeper II hay hơn I, Kiske đóng góp 1/9 bài; Pink Bubbles Go Ape 1991 (không còn Kai Hansen và là album ít người nhớ đến của Helloween), Kiske góp mặt trong 8/11 bài; và đến Chameleon 1994, Kiske góp mặt trong 4/12 bài. Sau đấy thì anh bị sa thải nhường chỗ cho Andi Deris của nhóm Pink Cream 69.
Kiske hồi đó giận lắm vì bị các đồng đội coi thường, bèn quay ra hát riêng và cho ra tận hai album solo là Instant Clarity (1996) và Readiness to Sacrifice (1999) để chứng tỏ khả năng viết nhạc không thua gì ai. Big fan là tôi, không thể nào không ủng hộ được, cũng mua băng cassette về nghe như ai và... nó thật là dở. Bài khá khẩm nhất (và duy nhất) tôi thấy được là "New Horizons", cũng là nhờ cộng tác của với ... Kai Hansen và Adrian Smith nhân lúc anh này đang rảnh rỗi (vừa nghỉ Iron Maiden). Đoạn solo ở phút 2:07 quả thực rất đã, giữa hai tay guitar mà tôi đều thích: giai điệu của Adrian Smith, và sức mạnh của Kai Hansen. Nhưng còn thì những track như "Be true to yourself" hay "Always"... dở lắm ấy.
Tôi mới ngộ ra là, Kiske dù là một ca sĩ cực kỳ tài năng, có thể nói là vào loại hiếm, nhưng khả năng sáng tác nhạc của anh thực sự ở mức vừa phải. Anh có thể đẩy bài hát của người khác viết lên tầm hit, nhưng những ca khúc của anh tự làm, dù được chơi bởi những tay sừng sỏ, cũng không thể... khấm khá được. Tôi bây giờ nguy hiểm thật rồi, nên chắc suy luận là đúng đấy.
Dù sao thì lúc đó Kiske cũng nói với các fan là, các chú không hiểu, anh chỉ thích hát nhạc Pop thôi. Nên tôi cũng bẵng đi không quan tâm Kiske nữa, mặc dù tôi vẫn mua Helloween đều đều vì Andi Deris vẫn là một nhạc sĩ/ca sĩ quả thực rất giỏi (và nhạc của Helloween nghe ngày càng vui nhộn)
Tua qua luôn ca giai đoạn Michael Kiske hát rất nhiều cho Avantasia (dĩ nhiên là anh không được viết nhạc), và hát cho dự án riêng của Roland Grapow (cựu Helloween) là Masterplan (cũng không được viết nhạc) hay cả Gamma Ray (Land Of the free - Kai Hansen sáng tác), rồi cả nhóm Supergroup Place Vendome (đủ kiểu các cựu Power Metal band) tôi bất chợt tìm thấy một đĩa của ban nhạc tên là Unisonic trong lúc đang lang thang ở tận... châu Âu.
Unisonic là supergroup gồm có Michael Kiske và guitar Kai Hansen (cho là cựu Helloween Bí Ngô đi), với Dennis Ward (bass) và Kosta Zafiriou (drums kiêm quản lý!) của nhóm Pink Cream 69, thêm anh Mandy Meyer, guitar của nhóm Asia nữa. Dù gốc là Helloween với Pink Cream 69, các anh này chơi thiên về hard rock truyền thống hơn là Power Metal, là cái khiến cho tôi thấy hứng thú nhạc của các anh vì đã thoát khỏi cái sự pằm pằm cộng hát cao vút dễ đoán của Power Metal. (Spoiler alert: Michael Kiske thường chỉ được góp mặt độ 2 bài/đĩa)
Đĩa đầu tiên của Unisonic năm 2012, dù với tôi tổng thể khá ổn, vẫn dường như là chỗ để các anh làm quen với nhau. Mặc dù vậy, track đầu tiên Unisonic thực sự "đập vào mặt" và báo trước một năng lượng khủng khiếp của band này:
Kiske, nói thật, có cách giữ giọng tuyệt vời và mặc dù tôi biết anh không thể hát cao chót vót như "The chance" hay "We've got the right" ngày nào nữa, anh vẫn hát cực khỏe với Unisonic và làm cho những fan cuồng như tôi cảm thấy được cháy lại không khí ngày nào. Những track như "Souls alive", "Never change me", hay "King for the day" cũng đều là những track cực ấn tượng. Và như tôi đoán trước, track chán nhất trong đĩa nhạc khá đồng đều này là track cuối "No One Ever Sees Me". Vầng, bài ballad duy nhất của đĩa, và là do Kiske sáng tác.
Sau khá nhiều trông đợi, đĩa tiếp theo của Unisonic, Light of Dawn năm 2014 thì cực kỳ hay và khó có thể bỏ qua track nào. Xin mời nghe track mà tôi thích nhất, "Find Shelter" khi tiếng guitar của Kai không thể lẫn vào đâu được, và vút lên trên nền đó là giọng của Kiske. Đoạn solo phối hợp giữa Kai Hansen và Mandy Mayer từ 2:15 là cực kỳ xuất sắc:
Nói thì mọi người không tin, nhưng thực ra Kiske và Hansen thực ra chỉ góp... tiếng tăm cho đĩa Light Of Dawn này. Tất cả sản phẩm thực ra đều nhờ một tay anh Dennis Ward cả, với khả năng viết nhạc và sản xuất thần kỳ. Dennis góp mặt trong 9/12 track của đĩa này, và điều tôi đánh giá cao hơn cả, là với tinh thần trách nhiệm của trưởng nhóm, anh nhận luôn trách nhiệm viết các bài ballad (không cho Kiske viết!!!), như "You and I", vẫn không cho Kiske được góp mặt nhiều, thậm chí không có bài nào của riêng Kiske sáng tác mà phải viết cùng. Và bài chán nhất đĩa (chủ quan), thì tôi cho là Blood, của Kiske góp bút. Xin mời nghe một track cực sáng tạo của Ward trong đĩa này với "When the deed is done". Đã bao lâu rồi bạn nghe một track kiểu cũ với câu guitar mời chào khiến bạn không thể dứt ra được dư lày:
Với tư cách một người ưa chia sẻ nhạc, tôi hy vọng các bạn sẽ thích Light of dawn 2014 (và cả Unisonic 2012).
Còn với tư cách một big fan, tôi mong rằng Michael Kiske sẽ vẫn tiếp tục hát bùng cháy, nhưng... anh đừng sáng tác nữa, anh nhé.
Hẹn gặp lại
Kcid